*Anh ta rút ngón tay ra và kéo quần xuống để lộ cây gậy thịt to lớn ấy*
(Tầm 36cm nhé🌚. Xin lỗi em bot😞)
*Tôi sau khi nhìn xuống và thấy sợ hãi lùi lại*
-“Khoan.. cái đó.. không vào được đâu mà”
*Quay đầu bò đi nhưng bị Seith nắm dây xích ở cổ kéo lại*
-“Này, đừng bỏ chạy như vậy chứ. Yên tâm tôi sẽ nhẹ nhàng với em mà”
( chắc t tin🗿 )
-“Không.. không muốn đâu mà.. tôi xin anh đấy”
-“Shh…thả lỏng nào Zerya”
*Nói rồi anh ta cho cây thịt ấy vào trong từ từ*
*Tôi khóc lóc, rên rỉ*
-“Ah.. hức.. ah~ đừng.. mà.. đau.. đau chết mất”
-“Zerya à thả lỏng ra, còn chưa vào được phân nửa nữa mà”
-“Không.. ah ..hức.. không vào.. được đâu mà.. rách mất..”
*Cúi xuống hôn tôi”
-“Mm~”
*Phập* (vào rồi đó con🌚)
*Rùng mình*
-“Ah.. hức .. không.. r..rút ra đi.. h..hức.. cảm giác lạ quá”
*khóc nức nở*
*Anh ta cúi xuống ôm đầu tôi vào lòng*
-“Được rồi.. được rồi.. tôi không di chuyển vội đâu.. em cứ từ từ mà thả lỏng” *hôn lên trán và xoa đầu*
*10 phút trôi qua, Seith nghĩ : chắc được rồi nhỉ. Anh ta bắt đầu di chuyển*
*Thúc*
-*Ah..h.. ha~”
-“Chết tiệt, sao em lại khít như vậy chứ hả”
*Thúc mạnh*
-“Ah… hức~…đừng mà…”
*Nắm lấy hông tôi và thúc nhanh*
-“Ah.. ah~không.. hức ah~.. đừng mà...”
*Nắm dây xích ở cổ kéo về sau*
-“Nói xem em là của ai nào” *đâm mạnh*
*Hai tay bấu vào tay anh ta*
-“Bỏ ra.. hức~ tôi.. không thở ..được”
-“Được rồi” *bỏ ra, nắm lấy hai tay kéo về sau thúc sâu*
-“ Ah… hức~”
* Zerya nghĩ:Chết tiệt.. mình sắp đánh mất lí trí rồi.. phải làm sao đây..*
-“Này em yêu *thúc sâu* đừng nghĩ tới chuyện khác khi đang làm với anh chứ”
*hôn*
*Đau mình choáng quá.. sao vậy nhỉ. Nhìn xuống bụng: vết thương.. lại bị hở ra rồi*
-“Ah ..ha~... tôi.. vết thương .. chảy máu rồi..”
-“Hửm”
*Seith ngó xuống chạm vào vết thương ở bụng*
-“Ý em là cái này đó sao” *cười, thúc*
-“Ah.. haa~..đừng mà.. đau.. dừn.. dừng lại..”
*Anh ta cắn vào cổ*
-“Ôi không không.. tôi sẽ không dừng lại nếu chưa ra trong em đâu Zerya” *thúc nhanh*
*Đau choáng váng mơ hồ*
-“Ah..hức~ ..d…dừng..” *ngất đi*
*Banvaotrong🌚*
-“Tiếc thật.. *nâng mặt lên* nếu em cố chịu tí nữa là được rồi”
*Cười và hôn*
-“Nhưng dù gì em cũng đã cố gắng, tốt lắm. Tôi yêu em”
*Mơ hồ tỉnh dậy và nghe tiếng có ai đó đang nói chuyện với Seith*
*Là giọng của bác sĩ sao*
-“Tôi đã dặn cậu rằng cậu ta đang bị thương và không thể vận động mạnh rồi kia mà”
-“Biết rồi. Nói nhiều quá đấy mau về đi trước khi em ấy thấy ông”
*Ngồi dậy*
-“Đừng…ĐỪNG ĐI MÀ”
*Seith chạy vào đi lại ngồi cạnh*
-“Em sao thế Có chuyện gì sao hay để tôi đem đồ ăn cho em nhé”
*Một lúc sau hắn đem dĩa đồ ăn lên*
-“Nào nói aaa đi nào”
*Nhìn hắn ta chán ghét*
-“Tôi không ăn”
-“Nếu em cứ nhịn như vậy thì sẽ lâu khỏi lắm đó chưa kể sẽ gầy đi nhiều nữa *sờ vào eo tôi* tôi không muốn mất cái eo này mỗi khi đâm mạnh vào trong đâu”
*Tức giận hất dĩa đồ ăn ra*
-“IM CÁI MỒM CỦA ANH LẠI”
-“Chà hiểu rồi *túm lấy tóc tôi* em không muốn ăn cơm mà muốn ăn thứ khác của tôi đúng chứ”
*Nhăn mặt vì đau*
-“Được, tôi chiều em”
*Anh ta giận dữ túm tóc tôi và nói*
-“Mở miệng ra”
*Nắm tóc mạnh hơn*
-“TÔI NÓI EM MỞ MIỆNG RA”
*Ngay khi tôi vừa mở miệng anh ta đút cây thịt của anh ta vào sâu trong miệng tôi*
-“Chết tiệt.. sướng vãi”
*Nước mắt chảy nhìn anh ta*
-“Ồ xin lỗi tôi lỡ làm rách một tí ở miệng của em rồi” *di chuyển ra vào*
-“Ah..ha~.. miệng em cũng tốt đấy”
*Ấn đầu tôi ra vào*
*bắn*
-“Ah.. tuyệt vời.. nhớ là phải nuốt hết đấy nhé”
*Rút ra và bóp miệng*
-“Nuốt đi. Không thì tôi sẽ làm lại lần nữa đến khi nào em nuốt đấy”
*Nuốt*
-“Ư..ưm.. tanh quá. Đồ khốn”
*Xoa đầu*
-“Tốt lắm ngoan ngoãn ở nhà đi nhé. Đi làm về tôi sẽ chơi với em”
*Sờ vào miệng tôi, né*
-“Nào ngồi yên để tôi xem. Xin lỗi tại em không nghe lời nên tôi phải làm thế, có đau lắm không”