Ngoại truyện 4: Cơn bão nhiệt đới (phần ba)Khu rừng mưa nhiệt đới rộng lớn này từng được mệnh danh là lá phổi của Trái Đất.
Cơn bão nhiệt đới mang theo một lượng mưa lớn không ngừng trút xuống, rừng nhiệt đới bị màn mưa dày đặc bao phủ, gió giận dữ rít gào thổi qua cánh rừng quá rộng lớn này.
Chỉ có Cố Trường An và Seryozha là nằm ở một góc không mưa không gió.
Một con chim mỏ lớn đoán sai, hết sức mạo hiểm vọt vào mưa gió. Nó vấp ngã cả đường, bay nhầm vào một góc yên lặng này, tạm thời thoát chết.
Nó đứng thẫn thờ trên cành. Chim mỏ lớn nhìn lên trên, ngoài trời mưa gào gió thét, nhìn xuống dưới, ở đây lại không có lấy một giọt mưa. Nó nghiêng đầu không tin, trông lại càng ngốc.
Con chim mỏ lớn há miệng kêu một tiếng với hai thứ đang sáng rực trên bãi cỏ, khó nghe hơn cả tiếng chó sủa bậy.
Cố Trường An dùng lưỡi đẩy môi Seryozha ra, tạm dừng cái hôn đầy hơi thở bão tuyết lại. Anh nghiêng đầu nhìn con chim vừa kêu lên cái tiếng kì dị kia, phát hiện thấy ngoại hình của nó còn kì lạ hơn, không thể nhịn cười.
Seryozha thuận theo động tác nghiêng đầu của Cố Trường An, hôn một đường từ khóe môi xuống sườn cổ đại tá của cậu. Cậu liếm lên xương quai xanh lấp ló sau chiếc áo sơ mi chưa cởi hết cúc, khẽ nức nở như vừa bị bắt nạt.
Sói nhà Cố đại tá nuôi càng ngày càng giỏi làm nũng.
Cố Trường An nâng mặt cậu lên, cười, “Em đâu có hóa thành sói, sao lại thút thít như sói thế này”
Seryozha hơi xấu hổ, nhưng ỷ vào việc mình xấu hổ cũng không rõ ràng lắm, cậu liền đỡ dưới eo Cố Trường An nâng anh xoay người, để Cố Trường An dựa vào trên người mình.
Sau đó, Seryozha lại giúp đại tá của mình sửa sang lại một chút, mặc lại quần áo lộn xộn của anh.
Bọn họ vừa mới đánh dấu ở chỗ rừng mưa này.
Sau khi đánh dấu xong, dư vị tình yêu ngọt ngào của AO định mệnh vẫn còn ảnh hưởng đến bọn họ, nên khi đang âu yếm nhau, bọn họ giống y như những thiếu niên mới biết vị vậy. Hai người không kìm được, cứ chậm rãi vuốt ve lẫn nhau, muốn trải qua cảm giác sung sướng cùng người thương càng lâu càng tốt.
Mặc dù cơ thể bọn họ đều đã thay hình đổi dạng, con người bên trong của bọn họ vẫn luôn không thay đổi, nên cả hai không có chút gì xa lạ đối với nhau cả. Sự tồn tại của bọn họ bây giờ, để phân biệt lẫn nhau đã không còn dựa vào thể xác nữa rồi.
Seryozha thỏa mãn ôm lấy đại tá của cậu, đôi mắt xanh xám dừng lại ở phần cơ thể cũng đang phát ra ánh sáng giống như Cố Trường An, nhất thời thất thần.
Ánh sáng xâm chiếm và cải tạo cơ thể con người, quá trình này không thể đảo ngược được.
Cậu không thể hoàn toàn xưng là con người được nữa. Cậu vẫn mang trong mình trái tim của loài người, nhưng sau khi cơ thể của cậu được định hình lại và bị nhiễm ánh sáng, cậu vẫn có một số khác biệt nhất định so với loài người.
Mặc dù Cố Trường An đã rất cẩn thận kiểm soát sự khác biệt này, không để cơ thể bọn họ thoát ly khỏi những đặc điểm cơ bản của loài người ABO, nhưng những thay đổi nhỏ trên cơ thể của bọn họ, bản thân mỗi người đương nhiên rõ ràng hơn nhiều.
Đối với việc này, Seryozha không hề cảm thấy tiếc nuối gì cả. Thay vì thế, bởi vì cậu càng ngày càng có thể đến gần Cố Trường An hơn, điều này lại hết sức phù hợp với nguyện vọng của cậu.
“Chúng ta sẽ biến thành cái dạng gì” Seryozha cũng không trốn tránh câu hỏi này. “Một ngày nào đó, chúng ta sẽ phải rời khỏi Tiên phong doanh ư”
Cố Trường An dựa trên người cậu, trút bỏ hết sự không tự nhiên trước mặt những người khác của mình, dùng ánh mắt dịu dàng nguyên thủy nhất, thân mật xoa tai cậu, “Thay đổi kiểu đó sẽ không xuất hiện. Chỉ cần chúng ta muốn ở lại, chúng ta sẽ luôn có thể ở lại Tiên phong doanh. Chúng ta sẽ không thay đổi quá rõ ràng đâu, sẽ không đâu…”
Đại tá xấu tính khẽ cử động, chân dài vờ như lơ đãng cọ qua cọ lại một bộ phận nào đó vẫn chưa hoàn toàn mất sức sống, một lời hai ý trả lời tiếp, “Ừm, biến lớn biến nhỏ đều được.”
Seryozha vẫn còn nhạy cảm khẽ run rẩy. Cậu kêu lên một tiếng, há miệng ra ngậm lấy hầu kết của vị đại tá xấu tính kia, dùng môi lưỡi liếm láp, không thể chờ được ăn sạch đại tá của mình.
Một con khỉ vuốt cõng con non trên lưng đi ngang qua, những sợi râu dài màu trắng buông thõng hai bên miệng. Nó cũng dừng lại nhìn hai con người đang phát sáng với vẻ tò mò.
Loài người mới trở lại Trái Đất chưa đủ lâu, động thực vật trên Trái Đất cũng cảm thấy loài người khá xa lạ. Đặc biệt là những loài động thực vật sống trong rừng nhiệt đới rộng lớn như này, con người không thể xâm nhập sâu vào rừng nhiệt đới, vì vậy bọn chúng vẫn chưa có cảm giác rõ ràng lắm về sự xuất hiện đột ngột của giống loài mới này.
Cố Trường An hy vọng bọn chúng sẽ mãi mãi không cảm nhận được điều này, nhưng anh biết rằng chẳng thể có được khả năng ấy, bởi vì sự tồn tại của loài người đồng nghĩa với việc tiêu hao và cướp đoạt hệ sinh thái của Trái Đất.
“Nơi này từng trải qua một trận hỏa hoạn kinh hoàng. Không lâu sau đó, sự mất cân bằng sinh thái đột ngột bùng nổ khiến dân chúng Trái Đất thời tận thế không kịp trở tay.”
Cố Trường An dựa trên người Seryozha, lẩm bẩm, “Đối với Trái đất, sự diệt vong của loài người chỉ là một lần thay đổi hệ thống, nếu Eve không cắt đi một nửa của nó, sự kiện này đối với nó sẽ không phải là một sự kiện đáng chú ý cho lắm. Nhân loại không thể lặp lại những sai lầm tương tự. Không, cái này đều tùy vào con người cả.”
Đại tá của cậu lại vô thức nói ra những câu hỏi anh tự đặt ra cho mình. Bởi vì không phải là đối thoại, anh không cần Seryozha đáp lại, mà Seryozha cũng hiểu rõ điều này, nên cậu không trả lời anh. Cậu khẽ vuốt nhẹ cánh tay mảnh khảnh của thiếu niên Cố Trường An, sau đó an ủi siết chặt một chút như thể muốn truyền cho anh nhiệt độ cơ thể của mình vậy.
Cố Trường An khẽ cười, ngẩng đầu hôn lấy cằm cậu. Lúc này, con khỉ vuốt kia có vẻ như đã chán xem bọn họ rồi, nó cõng con non nhảy lên một cây nho cổ thụ, chạy mất.
“Tuy rằng xác xuất này cực kỳ, cực kỳ thấp,” Cố Trường An dường như nhớ đến cái gì đó, bỗng dò hỏi, “Liêu Sa, em có muốn có con không”
Seryozha ôm chặt Cố Trường An, đáp, “Em có anh là đủ rồi.”
Cố Trường An trêu cậu, “Ồ, tức là không phải không muốn.”
Seryozha sợ Cố Trường An hiểu lầm hoặc đau lòng, lập tức bối rối, giải thích, “Nhưng cũng không phải là muốn - à không đúng, nếu là con của em và anh, đương nhiên em muốn, nhưng mà, cũng không nhất thiết phải có con, chúng ta cứ thế này cũng tốt lắm rồi. Nếu có, em sẽ cùng anh nuôi nó lớn lên. Nhưng mà, chúng ta sẽ sống rất lâu, anh đã mất em quá nhiều lần rồi, chẳng lẽ em lại muốn anh phải trải qua sinh lão bệnh tử của con chúng ta ư Nhưng mà, giả sử có chuyện gì xảy ra với em, nếu chúng ta có con, ít nhất bọn chúng cũng có thể bầu bạn với anh sống tiếp. Nên là, có hay không cũng đều tốt cả, chỉ cần anh còn ở bên em, em không còn mong muốn gì khác cả.”
Lúc đầu chỉ định trêu sói nhỏ một chút, không ngờ lại bị sự chân thành thẳng thắn của cậu đánh tan tác, Cố Trường An tai đỏ bừng đã không nói nên lời được nữa. Cuối cùng, anh chỉ có thể đưa tay ra xoa đầu của chàng trai trẻ này, kêu cậu là “đồ ngốc”.
“Anh tuyệt đối sẽ không để chuyện gì xảy ra với em,” Cố Trường An nghiêm mặt, bổ sung một câu.
Nếu lại mất đi Seryozha một lần nữa, Cố Trường An thậm chí không dám bảo đảm rằng bản thân anh có thể đủ ổn định để tiếp tục dựng lên chiếc ô che chắn Trái Đất, nên là tình huống này tuyệt đối sẽ không xảy ra.
Ánh mắt của bọn họ lại bắt đầu dây dưa, sau đó, cơ thể cũng bắt đầu giống ánh mắt, triền miên quấn lấy nhau.
Giữa những nụ hôn, Cố Trường An chốt lại câu trả lời cho câu hỏi mình tự đưa ra, “Vậy cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Hai ngày trước, Cố Trường An bỗng dưng tò mò hỏi Địch thượng tướng câu hỏi tương tự. Địch thượng tướng xua tay, như thể không để ý đến chuyện nhỏ này, trả lời anh, “Ở đó tôi và anh ta cũng đã nuôi một đứa rồi. Nó là một đứa trẻ ngoan, cả tôi cả anh ta đều coi nó như con của mình, đối với bọn tôi thì Chiêu nhi chính là con của bọn tôi. Nên là, lần sống lại này, cũng không nhất thiết phải nuôi thêm một đứa nữa. Cứ thuận theo tự nhiên đi - anh ta cũng nghĩ như vậy đó. Mà cậu lại còn hỏi cái này à Lớn rồi bắt đầu để ý
Tuy rằng đoạn cuối vẫn không thể không ngạo kiều, câu trả lời của Địch thượng tướng vẫn lộ ra sự ăn ý và tình yêu sâu đậm với người yêu lâu năm của mình, khiến Cố Trường An phải cảm thán.
Có lẽ chính là vì chuyện này nên anh mới có thể nhớ rõ câu hỏi tò mò nhất thời này, sau đó hỏi lại câu này với chàng trai trẻ nhà mình.
Cố Trường An biết Liêu Sa nhất định sẽ cho anh một câu trả lời chân thành, nhưng anh vẫn không thể lường trước được tình yêu sâu đậm của cậu.
Nên là, Cố Trường An cũng đưa ra đáp án mà mình cho là tốt nhất.
Thuận theo tự nhiên.
Câu này tương đương với một câu cho phép. Mặc dù không hề ép buộc kết quả, Seryozha vẫn hết sức kích động vì được đại tá của mình cho phép như vậy. Mà thực ra, bất kể bọn họ có trải qua bao nhiêu lần cùng nhau đi chăng nữa, cậu vẫn sẽ luôn kích động, say mê, mất kiểm soát như vậy đối với đại tá của mình.
Vì thế, quần áo mới mặc lại tử tế lại được cậu cẩn thận cởi ra. Cố Trường An nằm trên tầng tầng lớp lớp ánh sáng phân tán, đặt tay lên mái tóc rối của Seryozha, đôi mắt mờ sương dõi theo màn mưa đã bị ánh sáng ngăn lại trên đầu mình.
Nước mưa rơi tầm tã lên lớp ánh sáng bảo vệ vô hình, trút xuống dọc theo vòng cung của lớp ánh sáng như thác đổ.
...
(đọc tiếp ở wattpad @kaedehara_yuki)