Recent Search
    Create an account to secretly follow the author.
    Sign Up, Sign In

    kujirasan36

    @kujirasan36

    ☆quiet follow Send AirSkeb request Yell with Emoji 💖 👍 🎉 😍
    POIPOI 16

    kujirasan36

    ☆quiet follow

    Dạo gần đây sức khỏe của Kaeya không tốt, hầu như không thể ăn thứ gì, đến cả các thể loại rượu yêu thích hắn cũng không thể tiêu hóa, cứ cho vào bụng bất cứ thứ gì thì đều nôn hết ra. Kaeya tiều tụy đi thấy rõ, mắt trũng xuống, người gầy rộc, hắn không thể tiếp tục công việc ở đội kỹ sĩ nữa đành bất lực nằm nhà. Diluc vẫn luôn theo dõi hắn, anh cũng chẳng biết lí do vì sao, có lẽ xuất phát từ chút tình cảm nhợt nhạt trong quá khứ mà bản thân anh biết nên vứt bỏ, nhưng suy cho cùng vẫn là không bỏ được. Một đêm nọ, sau khi xử lí một vài tên đạo bảo đoàn đang muốn vào thành chôm chỉa, Diluc ghé sang nhà Kaeya một chút, đây là thói quen của anh kể từ khi Kaeya nằm liệt giường, anh sẽ không gõ cửa, không làm phiền, cũng không có ý định tiếp xúc, chỉ lẳng lặng đứng nhìn cho tới khi ánh đèn trong phòng tắt, báo hiệu người trong phòng đã ngủ, như vậy anh mới an tâm quay về nhà.

    Tuy nhiên hôm nay lại khác, tầm khoảng nửa đêm, khi mọi sinh hoạt ở Mondstadt dừng lại, bỗng dưng cửa phòng Kaeya mở ra, hắn ta khoác áo khoác dày, trên tay còn cầm một cái khăn choàng to, có vẻ hắn ta đã chuẩn bị đầy đủ, muốn đi đâu đó. Diluc không ngăn được bản thân mình đi theo.

    Kaeya đi rất nhanh, tuy bước chân có chút xiêu vẹo nhưng dường như hắn ta không có ý định thả chậm tốc độ chút nào, cứ cắm cúi đi về phía trước, còn không nhận ra có người đang đi theo sau mình, con đường này Diluc biết, nó dẫn thẳng tới Long tích tuyết sơn. Tuy nhiên Kaeya dường như không định đi vào bằng con đường các nhà mạo hiểm đã khai phá, hắn ta mò mẫm một chút, sau đó bằng cách nào đó tìm ra một đường hầm khoét sâu trong núi, Kaeya không ngần ngại đi vào.

    Con đường này dường như đã lâu không có ai sử dụng, rất khó đi, chỉ là trần hầm được xây khá kiên cố, dường như sẽ không dễ sập. Kaeya không quan tâm đến những thứ nhỏ nhặt đó, cứ bước đi như điên về phía trước, đi vào sâu một chút, hắn dừng lại choàng cái khăn choàng kia lên người, nơi đây vẫn là long tích tuyết sơn, đối với người thường quả thật không dễ dàng gì, huống hồ trên người Kaeya còn mang vision băng, không như Diluc có vision hỏa hỗ trợ, Kaeya hẳn đã sớm rét run dưới nhiệt độ âm của khu vực này. Diluc muốn tiến lên phía trước để giúp đỡ, nhưng anh không tìm ra nguyên do, cũng không muốn thừa nhận mình đã đi theo Kaeya như một kẻ biến thái, huống hồ cả lí do anh phát hiện ra hành động di thường của đối phương là do mỗi đêm đều rình rập ở gần nhà hắn. Nhưng dường như Kaeya cũng không quan tâm lắm, thắp đèn, mò mẫm tiếp tục đi vào con dường sâu hun hút. Đi được một lúc nữa, hắn dừng lại trước một cánh cửa to lớn cũ kỹ. Kaeya chạm vào một vào vài điểm trên đó, cánh cửa chầm chậm mở ra, thân người hắn lọt thỏm vào khe hở giữa vách tường và cánh cửa thì nó cũng đúng lúc đóng lại. Diluc tiến lên, quan sát một chút di tích cổ xưa này, anh thử lặp lại những động tác của Kaeya, cánh cửa cũng theo đó mà ngoan ngoãn mở ra nghênh tiếp anh.

    Diluc bước vào, phía bên trong là một căn phòng cũ kỹ phủ bụi bặm, căn phòng khá nhỏ, chỉ có một bộ bàn ghế, một giá sách cũ và một cái đèn cầy đã qua sử dụng cong vênh. Không thấy Kaeya đâu, tuy nhiên trong căn phòng nhỏ thế này Kaeya không thể trốn được, chỉ có một khả năng. Diluc đi đến bên kệ sách, dưới ánh sáng rực rỡ của vision hỏa, anh có thể tìm ra một quyển sách đã bị động chạm, lớp bụi ở đó ít hơn so với xung quanh, Diluc thử một chút, cuối cùng thì kệ sách cũng động đậy, nó xoay 1 vòng, lại mở ra một lối đi.

    Trò cũ rích - Diluc thầm nghĩ.

    Nhưng khi anh vừa bước vào, một mũi kiếm đã chĩa thẳng về phía anh, không cần đoán cũng biết, người đó là Kaeya. Trông Kaeya còn tiều tụy hơn bình thường, tay cầm kiếm cũng không vững, hiển nhiên là hậu quả của việc không ăn uống đầy đủ. Kaeya nhìn thấy Diluc thì cũng ngạc nhiên, sau đó quyết tâm nắm chặt thanh kiếm trong tay, hắn bảo anh nhanh về đi, xem như hôm nay không có chuyện gì xảy ra, về tửu trang ngủ một giấc, quên hết mọi chuyện ở đây mới là chuyện đúng đắn. Kaeya mất đi vẻ cợt nhả thường ngày, lời nói ra khỏi miệng đều có phần khẩn trương, dường như hắn đang dùng chút sức lực nhỏ nhoi còn lại cố nói ra di nguyện vậy. Diluc không di chuyển, chỉ nhìn hắn chằm chằm, anh biết trong tình trạng này Kaeya không đánh lại anh, thực ra ở trong điều kiện bình thường thì cũng chỉ là ngang ngửa, hiện tại còn đứng được đã là cố hết sức, hắn đang mong anh quay về bằng một nỗ lực tuyệt vọng.

    Thấy Diluc vẫn cứng đầu như vậy, còn nhận ra tình trạng của mình, Kaeya cuối cùng hạ kiếm xuống hắn, hắn quẳng đi mặt mũi, bắt đầu muốn quỳ xuống cầu xin, anh trai, xin anh hãy quay về, đừng ở lại đây nữa. Diluc không để Kaeya làm thế, anh đỡ hắn, rồi Kaeya bắt đầu ho, Diluc cảm thấy có máu nóng đang chảy ra từ kẽ ngón tay đang che miệng của hắn, Kaeya ho ra máu, dường như còn muốn ho ra cả nội tạng.

    Diluc không hiểu, rốt cuộc là Kaeya đang muốn bảo vệ thứ gì mà đến cả mạng cũng không cần, anh muốn tiến lên phía trước, Kaeya ngăn cản, không được bước qua, không thể. Sau lưng Kaeya là một cánh cửa nữa, dường như đang che giấu một sự thật mà bản thân Diluc cũng không chắc mình có nên nhìn hay không.

    Diluc vẫn quyết định mở cửa, một tay vác Kaeya suy yếu, một tay phá cửa, bí mật giấu sau nhiều lớp cửa, bí mật như muốn đòi mạng Kaeya, dường như anh đã biết rồi. Trong đó có rất nhiều ống thủy tinh chứa đầy nước, giống như dạng uống thí nghiệm anh đã từng nhìn thấy trên bàn làm việc của Albedo, có điều nó lớn hơn, khá cũ kỹ, nước bên trong cũng vẩn đục, nhưng Diluc nhìn rõ, bên trong có người, là rất nhiều người.

    Nhưng cũng có khi là một người duy nhất.

    Giống hệt Kaeya lúc nhỏ vậy...

    Dường như tất cả họ đều là Kaeya.

    Diluc đặt Kaeya xuống một chiếc ghế có lưng dựa ở giữ phòng, muốn tiến vào sâu hơn, nhưng bị Kaeya níu lại, hắn không nói nổi nữa, chỉ dùng ánh mắt cầu xin, thống khổ, mong anh đừng đào sâu vào những bí mật này nữa. Diluc giằng xé giữa ý định muốn mang Kaeya trở về Mondstast trị thương và tiếp tục tìm hiểu về căn phòng này, nhưng không để anh suy nghĩ tiếp, tiếng thủy tinh vỡ đã kéo được sự chú ý của anh. Kaeya cũng nghe thấy, hắn cười mỉa mai, cuối cùng khó khăn bảo anh mang hắn vào bên trong chỗ tiếng động ban nãy.

    Một "Kaeya" đã phá được ống thủy tinh chui ra ngoài, đang trần trụi nằm trên nền đất lạnh, hai mắt nhắm nghiền, dường như còn chưa tỉnh. Kaeya rời khỏi Diluc, kéo khăn choàng, cởi cả áo khoác để giúp nó đỡ lạnh. Đứa nhỏ vẫn run rẩy vì nhiệt độ, Kaeya bắt đầu tiếp tục cởi trang phục trên người choàng cho nó, mặc kệ chuyện bản thân cũng không khá hơn là bao. Diluc không nhịn được, đến gần ngăn hắn lại, tự cởi áo khoác cho đứa nhỏ trên đất. Diluc đưa đứa nhỏ ra phòng ngoài, dùng vision hỏa như một công cụ sưởi, Kaeya ôm nó còn anh thì ôm Kaeya từ đằng sau giữ nhiệt cho hắn. Kaeya cười bảo có vision hỏa thật tiện lợi, ước gì tôi không mang vision băng.

    Diluc đanh mặt, mắng hắn còn có sức nói nhảm thì giải thích mấy chuyện này xem nào. Kaeya im lặng một chút, cuối cùng lại rúc sâu vào lòng Diluc, dường như hắn đang tìm một chút can đảm, nhưng cuối cùng vẫn là không nói nên lời nào. Diluc biết chuyện này khó khăn cho Kaeya, anh dùng hơi ấm của mình, cuối cùng cũng giúp hắn ngủ say. Sau đó Diluc bỏ lại vision ấm áp, để hai 'Kaeya' một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ say lại, tự mình tiến vào bên trong.

    Căn phòng này rộng hơn anh tưởng, chứa đầy những ống thủy tinh mang hình dáng 'Kaeya', cũng có rất nhiều ống thủy tinh đã vỡ, có lẽ cũng đã có nhiều 'Kaeya' khác đã tìm được cách phá ống chui ra. Nghĩ đến người em nuôi của mình, anh rùng mình một chút, Kaeya hẳn cũng đã từng ngồi trên đất lạnh lẽo như vậy. Giữa căn phòng là một cỗ quan tài thủy tinh, bên trong là một người đang ngủ say, khỏi nói cũng biết, đó cũng là một Kaeya nhỏ, tầm tuổi lúc hắn được cha anh nhận nuôi, cũng giống hệt hắn lúc đó, nhưng cậu ta được trân trọng đặt trong cái hộp kính này, bên trong còn là đệm, trên người cắm đầy dây, dường như có thứ gì đó vẫn luôn được truyền đến thân xác của cậu ta, giữ cho nó sống sót suốt mấy trăm năm qua.

    Đây hẳn là công trình của vương quốc Khaenri'ah, người nằm trong quan tài hẳn phải là một nhân vật lớn.

    Lần theo những đường ống đó, Diluc kinh hoàng phát hiện ra chúng được cắm vào rất nhiều xác chết khô héo, họ giống như vật tế được dùng để duy trì cho sự tồn tại của 'thần' - kẻ đang an giấc trong cái lồng kính kia. Bên cạnh cái lồng đó là một quyển sách to lớn, dường như đã bị ăn mòn theo thời gian nhưng vẫn đọc được chữ, nó giống như là quyển nhật kí vậy, mỗi người đều sẽ viết một vài trang, mỗi phần đều được đánh số. Phần mới nhất ghi 00049, được viết khá gãy gọn, đề một ngày khoảng 10 năm trước:

    "Đã để số 00xxx lại ở một trang viên giàu có gần Mondstadt, ở đó có khu vườn nho rất đẹp, tuy vậy hôm nay lại có bão lớn, nhưng tôi đã thấy có người đến dẫn cậu ta đi, thật may quá, mặc dù cậu ta là một bản lỗi, nhưng có lẽ cũng cầm cự được tầm 10 năm, 2 bản trước đều chỉ sống được có 1 2 ngày... Nhưng tôi đã dạy cậu ta 'câu chuyện', lại dùng hết vốn kiến thức suốt 20 năm của mình để chỉ dẫn, có lẽ sẽ ổn thôi.

    "Dù sao tất cả chúng ta đều cùng mang một bộ gene của hoàng tử, đều thừa hưởng trí tuệ của ngài, tôi chắc là chúng ta sẽ ổn.

    "Nhưng tôi có chút nghi ngờ, liệu rằng kế hoạch phục hưng có thành công không Sao tôi lại có cảm giác quá xa vời vậy, đã gần 500 năm rồi, mọi người dường như đã quên mất Khaenri'ah...

    "Tôi đang nghĩ gì thế này, vì vương quốc, tôi không thể bỏ cuộc."

    Đầu Diluc ong lên với rất nhiều câu hỏi và giả thiết, dường như anh có thể hiểu được nhưng anh không muốn hiểu, sự thật quá đau đớn, đau ngoài sức tưởng tượng của anh tới nỗi anh không muốn nghĩ tiếp. Diluc điên cuồng lật lại những trang trước, càng về trước càng khó hiểu, dường như chúng được viết bằng ngôn ngữ cổ, về sau ngôn ngữ mới dần thay đổi cuối cùng thành ngôn ngữ thông dụng hiện giờ.

    Anh bắt đầu hiểu ra, đây là một dự án của Khaenri'ah, người trong quan tài kính là hoàng tử, người khaenriah dùng tất cả kỹ thuật và tài nguyên còn lại trước khi bị hủy diệt để đưa hoàng tử vào giấc ngủ, đồng thời tạo ra rất nhiều bản sao của cậu ta, những bản sao này đều có cùng trí tuệ, cùng kí ức với hoàng tử, họ có nhiệm vụ sống và tìm kiếm cơ hội phục hưng lại cố quốc trong một tương lai. Vì chỉ là bản sao, cơ thể họ chỉ dùng để tiêu hóa và phát triển 'như một người bình thường', các chức năng khác như sinh sản đều bị cắt giảm, nếu đủ điều kiện họ sống được khoảng 20 năm, tích lũy kiến thức từ Teyvat, nhập liệu lại những gì mình biết vào ngân hàng thông tin trong căn phòng này, rồi dùng những kiến thức đó truyền đạt cho những bản sao tiếp theo, tiếp tục tìm kiếm hi vọng. Khi một bản sao hoàn thành vòng đời của mình, họ quay về đây, đánh thức đứa trẻ kế tiếp theo, đưa chúng đến một vương quốc khác, trở thành 'tình báo' cho vong quốc kia. Cuối cùng, họ sẽ thế chỗ cái xác khô trước họ, trở thành chất dinh dưỡng tiếp tục nuôi sống hoàng tử. Bằng cách này, khi hoàng tử tỉnh dậy, câu sẽ có đủ kiến thức và trang bị, sẵn sàng phục dựng lại Khaenri'ah.

    Người Khaenri'ah, không có niềm tin vào thần, họ chỉ tin vào chính họ, gửi hi vọng vào tương lai.

    .

    Diluc muốn nôn, những thứ này đều quá kinh khủng so với mức chấp nhận của anh, anh nhận ra rằng Kaeya, Kaeya đang suy yếu ngủ ngoài kia chỉ là một cơ thể không toàn vẹn, mang một số hiệu, một sứ mệnh mịt mù, một vòng quay không có điểm dừng, một lời nguyền từ quá khứ.
    Tap to full screen .Repost is prohibited
    🇱☺💕👏😭❤💖❤🇴🇻🇱🇱🇴🇻🇪💖💖💖😭😭🏂😭😭😭😭😢😢😭😢😢😢😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭
    Let's send reactions!
    Replies from the creator

    recommended works