LunchVì quá high trong lúc buồn ngủ nên viết tí dưới dạng manuscript
Bối cảnh là lúc Feixiao quay lại tái khám định kỳ sau khi lần bị thương phải đi cấp cứu do truy bắt tội phạm.
--
J: Cô gái, cô học ngành nào ở trường Thể thao vậy
F: Tôi học nhiều thứ lắm. Bắn cung, điền kinh, thể dục dụng cụ...
J: Cô có học bắn súng không
Đằng nào cũng chỉ là bịa chuyện, Feixiao vừa định nói thì chợt nhận ra cảm giác ngón tay anh ta đang chạm lên vết sẹo cũ trên hông, cổ họng cô bỗng dưng cứng lại.
J: Vết sẹo này là do đạn bắn, lại ở vị trí mà người học bình thường khó có thể trúng phải dù là môn bắn súng trong trường đại học. Hơn nữa, cơ thể cô rải rác những chấn thương nặng nhẹ khác nhau, mức độ thâm bầm cũng đặc biệt nghiêm trọng. Dù cô có học cái gì trong trường tôi cũng không nghĩ có thể gây ra những chấn thương này.
Jiaoqiu ngẩng đầu, nhẹ nhàng tựa lưng ra sau ghế, ánh mắt lành lạnh nhìn cô gái nhỏ đang bối rối co người lại.
J: Cô không phải sinh viên đại học, đúng chứ Tại sao cô lại giả danh tính
Đáp lại anh chỉ là sự im lặng của Feixiao. Cô cắn môi, đánh ánh nhìn tránh khỏi sự dò xét của Jiaoqiu.
Thở dài một tiếng, Jiaoqiu rút trong túi một chiếc ống tiêm đã sẵn thuốc, rút kim đưa trước mặt cô, giọng đầy vẻ đe dọa.
J: Tôi thường sẽ không quan tâm đến lai lịch bệnh nhân, nhưng xét thấy tình trạng đặc biệt nghiêm trọng của cô cùng những chấn thương bất thường, lại còn giấu giếm danh tính thực sự, tôi e là giờ cô chỉ có hai lựa chọn: Một là khai thật ra, hoặc là tôi sẽ khiến cô phải nôn hết sự thật ra.
Feixiao vốn đã sợ nhìn kim tiêm, lại còn bị anh dọa đến toát cả mồ hôi, biết là phen này cũng không thể giấu được nữa. Cô đành im lặng rút chiếc ví nhỏ trong túi áo khoác đưa ra trước mắt Jiaoqiu.
J: Cô là cảnh sát
F: Hình sự tập sự...
J: Tại sao cô phải giấu chuyện này
F: Tôi đã lén tìm cách bắt tên tội phạm đó mà không thông báo với cấp trên. Chuyện mà thành thì còn lấy công chuộc tội, đằng này đã hỏng việc còn để bị thương nặng... Tôi mà nói ra thì phía bệnh viện sẽ liên hệ về sở cảnh sát ngay, lúc đó thì chắc tôi bị kỷ luật mất...
Jiaoqiu thở hắt ra một tiếng, còn tưởng cô ta làm chuyện xấu xa gì, thì ra chỉ là một cô nhóc sợ bị mắng. Chẳng mấy khi bắt được một bệnh nhân thú vị như vậy, đôi mắt của Jiaoqiu ánh lên sự xảo quyệt.
J: Nói như cô thì bây giờ tôi đã biết hết rồi...
F: Xin anh đó, làm ơn đừng nói cho sếp tôi được không...
Feixiao đưa ánh mắt đáng thương nhìn về phía Jiaoqiu cầu xin, nhưng anh chỉ chăm chú lật lại hồ sơ bệnh án của cô một cách vội vã.
J: Sáng giờ cô ăn gì chưa
F: Tôi... đang chờ đến bữa trưa...
J: Vậy hả. Thế thì lấy giùm tôi cái hộp trên tủ.
F: Đây là... cơm hộp
J: Phải. Và cô, ăn hết cái này mau lên, ngay trước mặt tôi.
F: Hả Nhưng đây là cơm hộp của anh mà
J: Cô muốn ăn hay muốn tôi gọi về trụ sở
Đã bị bắt trúng điểm yếu, Feixiao đành mím môi ấm ức làm theo lời anh ta nói. nhưng ai mà ngờ chỉ cắn vào miếng đầu tiên, cặp chân mày cau có của cô đã dãn ra đầy kinh ngạc
F: N- ngon vậy... Là của vợ anh làm cho sao
J: Tsk, là tôi nấu đó.
F: Anh là bác sĩ phải trực cả ngày như vậy, còn có thời gian tự nấu cơm...
J: Chứ ai mà như cô, chỉ có mỗi một việc phải làm mà còn ăn uống không nên hồn.
Feixiao bị mắng cho lại xụ mặt xuống, chậm rãi nhai thức ăn.
J: Cô xem báo cáo sức khỏe vào cái hôm cô cấp cứu. Chỉ số hồng cầu, đường huyết, đạm… tất cả đều thấp hơn mức sàn, chứng tỏ cô đã lơ là việc ăn uống một thời gian dài, đến những lúc quan trọng như vậy thì cơ thể không đủ sức chịu đựng mà để bị thương nghiêm trọng, đến cả tiến độ phục hồi cũng chậm hơn bình thường. Cô làm cảnh sát mà căn bản này còn không biết thì sau này sẽ ra sao
Bị mắng cho tối hết mặt mũi, Feixiao chỉ đành im lặng lắng nghe.
J: Từ ngày mai cô ngày nào cũng phải đến đây lấy cơm, hoặc nếu tự mang cơm theo cũng phải đến ăn trước mặt tôi, trong vòng hai tuần. Ngày nào tôi không thấy cô, hôm đó cô cứ xác định là không xong với thủ trưởng của cô.
F: Tôi không thể ăn đồ miễn phí của người khác như vậy được, ít nhất tôi cũng sẽ trả lại tiền cơm cho anh…
J: Cô chỉ cần nghe lời tôi thì đã là trả tiền cho tôi rồi đó.
F: Vậy còn cơm tối…
Jiaoqiu nhìn qua cô gái nhỏ, đôi mắt xanh đã rớm nước đầy ấm ức. Cái vẻ mặt kiên cường nhưng ngây ngốc đó khiến anh phì cười.
J: Nếu tôi không phải trực ca tối, cô có thể chọn ăn ở nhà tôi hoặc nhà cô. Còn nếu tôi phải trực…
Jiaoqiu đứng dậy và xoa đầu cô, những sợi tóc bạch kim bị đánh rối, tỏa ra mùi hương dìu dịu mà anh khá chắc là cô đã không gội đầu được cả tuần rồi.
J: Cô có quyền đến đây, hoặc không. Tôi sẽ không ép, nhưng nếu cô đến, tôi sẽ mời cô bữa tối.
Và anh lấy lại hộp cơm đã hết nhẵn trong tay cô, cất trở lại vào tủ và bước ra khỏi phòng. Để gương mặt đỏ bừng của cô dõi theo.
--
Hết cơm rồi, đi ngủ nha 🥱