Recent Search
    You can send more Emoji when you create an account.
    Sign Up, Sign In

    CNor4u

    @CNor4u

    ☆quiet follow Send AirSkeb request Yell with Emoji 💖 👍 🎉 😍
    POIPOI 1

    CNor4u

    ☆quiet follow

    納探 Two Birds⚰🧲
    Author: Flora de Campbell

    #納探
    nadir
    #AesNort
    #⚰️🧲

    Đỏ tươi như máu, và đen thẫm từ những linh hồn tội lỗi đến địa ngục cũng chẳng cách nào tẩy trừ. Sắc thái mãnh liệt đến như vậy, rất thích hợp cho một gương mặt lạnh lùng xa cách. Norton Campbell, ma mới vừa gia nhập trang viên gần đây, đã ngầm đưa ra kết luận.
    Aesop Carl, một tẩm liệm sư lầm lì, chẳng thích giao tiếp là bao. Khẩu trang đen đinh tán óng ánh sắc bạc bén nhọn. Đồng tử đỏ trên nền mắt đen sâu thăm thẳm. Bất giác hắn nghĩ, sắc màu đấy sinh ra là dành riêng cho anh rồi.
    “Norton Campbell.” Giọng nói trầm thấp, mang theo hơi thở chết chóc từ ba thước đất thẳm sâu, rơi vào tai hắn, lại ngọt ngào không tưởng. Kẻ bắt hồn hiếu kì giật mình tỉnh mộng, cổ tay đặt lên quan tài đau như thể gãy đôi. Hoa hồng vàng vừa chạm khẽ khàng rơi khỏi cành, phút chốc úa tàn, tan tác theo làn gió mỏng tang.
    “Cút.”
    Và đó là lần đầu họ chạm mắt nhau.

    Thế giới của Aesop Carl anh luôn chỉ có một màu xám ảm đạm. Da thịt người chết bủng beo, quan tài lạnh lẽo đầy mùi đất, hoa hồng vàng tỏa hương thơm ngát, dùng lồng ngực người làm giàn leo mà vấn vít., đó là những gì anh quen thuộc.
    Và dạo gần đây thêm vào danh sách đó là một thằng nhãi lắm mồm.
    Càn rỡ, tham lam, vị kỷ, tất thảy những giả dối được Norton Campbell hắn gói ghém dưới lớp mặt nạ tươi cười một cách hoàn hảo. Và cũng bởi thế, mỗi lần nhìn thấy bóng dáng kẻ bắt hồn nọ từ xa, Aesop đều kềm lòng không đặng với những viễn tưởng được cắt bỏ lớp mặt nạ đấy, truy xét đến cùng chân dung thật sự của Norton. Sẽ là đau đớn, là buồn bã, là điên cuồng, hay lạnh lùng như hoa tuyết trong kí ức của Leo đây
    Khoảnh khắc đó, Aesop nghĩ mình vừa chạm vào chiếc hộp Pandora dụ hoặc, chẳng tài nào có thể rút được tay về nữa.
    ***
    “Tôi luôn tự hỏi, cảm giác nằm im trong quan tài chật hẹp tối đen, vùi thây dưới ba tấc đất lạnh lẽo, để linh hồn mình phiêu đãng chốn nhân gian nhàm chán, nó có thanh thản như người ta thường nói không”
    Đôi mắt đen tuyền dán chặt lên hình nhân được tô vẽ cẩn thận nơi kia. Gương mặt nàng thợ máy xinh xắn dần hiện rõ, đẹp đẽ lại lạnh băng băng. Máy mã hóa rít gào từng hồi rộn rã, báo hiệu hồi kết thúc càng lúc càng tới gần. Liệu có kịp hay chăng
    Máu tươi rỉ từ kẽ ngón tay, tẩm liệm sư lạnh lùng kiệm lời đột nhiên cất tiếng.
    “Hỏi cô ta thử là biết.”

    Đồng hồ đếm ngược kết thúc. Cơ thể giá băng vô hồn trong quan tài bỗng chốc mở bừng đôi mắt xinh đẹp. Môi mọng khẽ hé, tham lam hít lấy từng ngụm khí nghẹn ứ. Hoảng loạn còn in hằn trên gương mặt nhỏ nhắn của Tracy, chẳng cần nói cũng khiến cho Norton hiểu được đáp án gã hằng kiếm tìm.
    Cạch, tiếng còi như điềm gở gầm rú không ngừng. Đèn nơi cánh cổng sắt nặng trịch nhấp nháy trong một thoáng, rồi lặng im chìm vào bóng tối chết chóc. Cả ba chẳng ai bảo ai, lập tức tháo chạy.
    ***
    Có hai chú chim nọ trên nhành cây
    Một vẫy vùng bay đi
    Và một lặng im đứng nhìn
    Chú rằng cũng muốn bay theo lắm
    Chẳng qua chỉ là dối lừa.

    Cánh cổng sắt nặng trịch chậm rãi tách mở, để lộ con đường đi đến tự do. Norton chẳng chút do dự chen vào, đế sắt dồn dập trên nền đất lạnh. Thành công trong chớp mắt, nhưng linh hồn hắn bị một sợi dây vô hình níu lại, quẩn quanh.
    Đồng tử đỏ tươi, tròng mắt đen đặc lạnh lùng. Tấm lưng gầy thẳng tắp, trang nghiêm như tiễn đưa vong linh lạc lối về lại nơi an nghỉ cuối cùng.
    “Sao còn đứng đó” Hắn thầm thì.
    “Chờ đợi.”
    “Chờ đợi điều chi”
    “Chờ đợi vong linh nọ đến được nơi nó cần đến.”
    Tiếng gào thét của nàng bác sĩ như xé toang cả bầu trời xám xịt, đâm vào màng nhĩ, nhói đau. Norton nhìn đồng hồ đếm ngược từng giây, mường tượng nỗi sợ nhuộm đỏ đuôi mắt nàng.
    Tái sinh, để rồi chết thêm một lần nữa. Rèm mi dài khẽ buông, lấp đi đôi đồng tử sẫm màu, đem lớp mặt nạ tô vẽ hoàn hảo đông cứng, vô vị đến vậy.
    ***
    Aesop Carl chưa bao giờ là kẻ lương thiện. Norton Campbell hắn cũng thế. Nhưng trong một vài thời khắc, họ sẽ quay đầu tự hỏi về nhân tính ẩn sâu bên trong chính mình. Ví như lúc này đây.
    “Chưa đi sao” Norton hỏi. Tay gã vẫn đều đặn nhập mật mã. Khốn thật, thử đi thử lại bao nhiêu kết quả vẫn chưa thể mở ra, cái cậu lính thuê kia chẳng biết còn có thể lôi kéo được thợ săn đến bao giờ. Bất an dâng tràn, càng khiến gã hề tươi cười thường nhật bỗng chốc lặng im.
    Aesop đã đi đến cạnh hắn tự khi nào. Dưới lòng đất lạnh lẽo, chiếc quan tài nọ được anh ta lôi lên, đầy cẩn trọng và ấp iu. Tiếng loạt soạt vang bên tai Norton, lôi kéo sự tò mò của hắn khỏi cánh cửa vừa được mở ra kia.

    “Chẳng phải nên đi rồi” Hắn đến cạnh bên tẩm liệm sư chăm chú tô vẽ. Hoa hồng vàng vấn vít nơi tay, xinh đẹp tới tang thương. Gương mặt hình nhân hiện rõ cậu lính thuê dày dặn kinh nghiệm, đôi mắt xanh biếc lúc nào cũng rặt một ánh sáng chính nghĩa giờ đây nhắm nghiền. Norton như say như dại mà nhìn những đầu ngón tay trắng bệch thoăn thoắt tô vẽ.

    Thốt nhiên hắn thầm ghen tị với Naib. Bàn tay xinh đẹp kia đang tỉ mẩn ôm lấy khuôn mặt rắn rỏi cương nghị, đồng tử đỏ trên nền đen dồn hết chú ý cho hình nhân nọ mất rồi, còn chỗ nào để Norton Campbell hắn chen chân đâu

    Những ngón thuôn thuôn mải ve vuốt da thịt lạnh băng, chợt bị ấm áp bao lấy. Aesop nhíu mày, lườm kẻ vừa phá bĩnh, để rồi trái tim thầy trừ tà đột ngột gia tốc. Mặt nạ tô vẽ cầu kì nào có còn vẹn nguyên đâu Đồng tử đen thẳm sâu, bập bùng ánh ma trơi xanh biếc, phản chiếu từ chiếc mũ to kì dị, bao lấy hình bóng của riêng mình anh.

    Chẳng ai nói gì, giữa tiếng chuông nhà thờ chết chóc. Môi mấp máy, Norton như muốn phá vỡ sự tĩnh lặng ngượng ngập này. Đồng hồ đếm ngược, tiếng thầm thì tang tóc cùng ánh đỏ xé toạc không gian cạnh bên. Chẳng màng nghĩ nữa, lính đánh thuê vừa kịp bước ra từ quan tài lấp lánh cánh hồng vàng, vậy là đủ. Aesop bị Norton kéo lấy, mười ngón tay đan cài, siết chặt, để lại lòng anh một nỗi bâng khuâng chôn giấu, nảy mầm.
    Nhìn em thôi, có được không
    ***
    Norton Campbell kể từ dạo đấy có một mơ ước thầm kín, một lý do để hắn khiêu khích liều mạng, thậm chí là chủ động nhào vào lòng thợ săn, cùng họ chơi trò trốn tìm cút bắt. Chẳng ai rõ, cũng chẳng ai đoái hoài.
    Vì chiến thắng, và để chuộc lại lỗi lầm tôi đã gây ra ngoài kia.

    Cảm động làm sao, đào vàng hai tay nhuốm chàm, quay đầu muốn đền lại tội nghiệt từ kiếp trước. Vở kịch kẻ bắt hồn dày công biểu diễn trót lọt qua mắt tất thảy người sống sót ở trang viên chết chóc, trừ một.

    Hoa hồng vàng ấp iu khuôn mặt an tĩnh. Aesop miết thêm chút phấn, ôm lấy đôi gò má trắng bệch. Gương mặt tô vẽ này, dường như một khuôn khắc ra từ Norton vậy, cớ sao mà lòng anh mãi một nỗi niềm khó chịu. Quá bình yên, lại còn lạnh buốt, nhìn kiểu nào cũng chẳng thể mường tượng đến kẻ bắt hồn tinh quái kia.

    Đột ngột, bàn tay tưởng như bất động ấp lên bàn tay anh, ấm áp. Gã đào vàng lặng im như được thổi thêm linh hồn, rèm mi dài khẽ lay, để lộ đồng tử sâu hun hút.
    “Nhìn em đã bao lâu rồi” Hắn khúc khích, khiến bậc thầy trừ tà trứ danh chột dạ rụt lại bàn tay.
    “Đùa giỡn ít thôi. Cổng thoát đã mở, đừng dùng dằng.” Anh xoay người, thu dọn hộp dụng cụ, đem tâm tư thầm kín che giấu thẳm sâu tâm hồn mình.
    “Và thôi cái trò anh hùng rơm đấy đi. Lần sau hòm không dành cho cậu nữa.” Anh nói qua bờ vai gầy, đuôi mắt khẽ quét đến cơ thể rắn rỏi ôm lấy vết thương rỉ máu bên hông.
    Phải, lý do kẻ bắt hồn chưa bao giờ biết viết hai chữ lương thiện này bỗng dưng làm chuyện tốt, chẳng qua là để tranh lấy cơ hội được nằm trong chiếc quan tài đầy những cánh hồng vàng lả tả mà thôi. Hắn chỉ cười, và anh coi như lơ đi chuyện đấy. Nó như một bí mật thầm kín hai người ngầm hiểu cho nhau, vậy là được.
    ***
    Thời gian lặng lẽ trôi đi. Dần dà, giữa hai con người tưởng chừng chẳng có điểm tương đồng nào chậm rãi giao nhau. Như một thường lệ, Norton Campbell sẽ là kẻ đầu tiên chơi trò đuổi bắt cùng thợ săn, và chiếc hòm trên tay Aesop Carl luôn dành riêng cho gã. Phối hợp ăn ý, chẳng chút kẽ hở, bộ đôi như muốn xoay vần số mệnh chính mình.

    Có đôi khi, Aesop sẽ không nhịn được, vươn tay mà ôm lấy thân thể lạnh buốt của hình nhân mang bóng hình quen thuộc ấy, cùng nó nhảy một điệu Waltz thong thả và mê ly giữa những đóa hồng vàng, như say như dại.

    Và cũng có khi, Norton sẽ lảo đảo bước ra từ nơi đấy, với bàn tay ấm áp ấp iu lấy gò má gầy, và một nụ hôn giữa hai đầu mày nhíu chặt.
    Chúng vĩnh viễn là bí mật của riêng hai người, chưa bao giờ được thầm thì, kể cả những lúc lướt qua nhau giữa gian phòng ồn ã tấp nập. Hai bàn tay thô ráp khe khẽ động chạm, cọ lấy, vấn vít, đan cài sít sao tưởng như chẳng tài nào tách lìa. Vụng trộm, và ngọt ngào, như mùi hoa hồng vàng tang thương trong quan tài lạnh lẽo, cũng là đóa cài lên chiếc mũ lớn rộng vành rực rỡ sắc màu.

    Ta tin vào tất thảy
    Rằng chẳng có gì ta không nhìn thấu
    Ta tin vào tất thảy
    Rằng ta chẳng bao giờ buông bỏ đôi tay người.
    ***
    Chẳng phải câu chuyện cổ tích nào cũng sẽ có một cái kết đẹp đẽ. Hoa dù có đẹp đến mấy, rực rỡ rồi phải tàn phai, hoặc xui xẻo táng thân dưới gót giày tàn nhẫn.

    Đó là một ngày tuyết rơi trắng cả bầu trời đêm thăm thẳm. Ánh trăng hững hờ, đỏ tươi màu máu. Aesop run rẩy trong giá lạnh, bàn tay bấm mật mã cứng đờ, tê dại. Mặt nạ che khuất nửa gương mặt góc cạnh, để lại đôi tròng mắt đỏ tươi trên nền đen sâu hoắm, lấp ló một nỗi lo âu chẳng thể nói thành lời.

    Tại sao vẫn chưa tới Xa đến như vậy, liệu có kịp hay không Tiếng gào thét của nàng nữ chủ tế, hòa với rít gầm của gió tuyết và bầy quạ đen đủi, tang tóc đến cùng cực.
    Nhanh lên đi, làm ơn. Chưa bao giờ thầy trừ tà nôn nóng chừng này. Cánh cửa sắt vô tri, nào hiểu được nỗi lo kẻ nọ đang mang nặng đâu chứ

    Tuyết trắng phau, gót giày nặng trịch. Máu nhuộm đỏ đôi bàn tay, tí tách nhỏ trên nền đất buốt giá, vẽ ra một con đường ngoằn ngoèo theo mỗi bước chân hắn đi. Đôi môi mỏng tái nhợt khẽ hé, để hơi thở mang theo sương trắng xóa ôm ấp gương mặt tô vẽ kì công. Norton, vào những phút cuối cùng của trận đấu, bệ rạc lê tấm thân tàn về cánh cửa.
    Tiếp tục nào Cố gắng lên
    Hắn và anh thay phiên nhau cổ vũ bằng những lời mà họ hiểu rõ là sáo rỗng. Nhưng còn cách nào nữa đâu chứ

    Có hai chú chim nọ trên nhành cây
    Một kêu gào bước tiếp và một lắc đầu mỏi nhừ

    Trăng máu treo trên đỉnh đầu, sắc đỏ và đen giao hòa, mái tóc bạch kim được buộc gọn, giờ cũng có chút rối bời. Norton thanh thản bật một tiếng cười thật khẽ. Khi về, hắn muốn giúp anh chải chuốt, sửa soạn lại lắm luôn.
    “Aesop.” Hắn gọi tên anh, luyến lưu, và khản đặc đến như thế. Anh chẳng kềm lòng đặng, quay đầu nhìn người thương có còn nơi nào lành lặn, lảo đảo rảo bước lại gần bên. Hơi thở ứ nghẹn tự lúc nào trong lồng ngực, giờ mới có thể buông ra, hững hờ.

    Nhưng khoảnh khắc ấy tắt lịm. Tiếng thầm thì chết chóc vang lên. Ánh sáng đỏ nhấp nháy, báo hiệu thời không sắp sửa mở toạc, để hung thần bước đến từ thinh không. Giây phút sống còn, cửa sắt chậm rãi mở, anh vươn tay về phía Norton, tuyệt vọng đến thế.
    Tay chạm tay, lạnh buốt. Mười ngón giao triền, đan cài kín kẽ. Và rồi đột nhiên, kẻ bắt hồn nọ mỉm cười.
    “Em xin lỗi. Anh đi đi.”

    Bầu trời thì tối đen, lời xin lỗi vụt khỏi đôi môi mềm
    Thêm một hay bớt một
    Rồi nào ai để ý

    Đất trời như đảo lộn trong đôi đồng tử đỏ tươi ấy. Nam châm ném ra, chẳng cách nào thu hồi. Trong giây phút tử thần bước ra từ kẽ hở, từ tính được kích hoạt, đẩy Aesop qua giữa hai mép cửa sắt nặng rì rì mở ra.
    Anh đứng đó, kẽ mắt như muốn nứt ra vậy. Bốn ngón tay sắc nhọn, xuyên thẳng lồng ngực gã tình hờ, để máu nóng tưới lên gương mặt anh, bỏng rát.
    Dừng lại đi Aesop muốn gào thét. Cớ sao mà tiếng kêu nọ tắc nghẹn nơi cổ họng sít sao. Chẳng thể quay lại, càng không tài nào níu lấy đôi bàn tay đó. Giá lạnh rít gào, gió bấc thổi bay giọt nước mắt lạnh tanh nhuốm đẫm gò má, để vệt máu đỏ tươi điểm tô mái tóc bạch kim xinh đẹp.


    Anh thoát rồi, vậy là đủ.
    Norton khốn khổ, tử thần tàn bạo nắm lấy cổ chân hắn, từng bước nặng nhọc lôi đi. Giãy giụa, và khát cầu được sống, như hắn vẫn luôn cố gắng suốt bằng đấy thời gian qua. Nhưng dù biết rằng phải chết, nụ cười dành cho anh vẫn nở rộ, hạnh phúc đến nhường nào.

    Xin anh đừng khóc.
    Và xin anh, đừng buồn.
    Em chẳng tài nào giữ được lời hứa trong căn phòng ấy, khi môi lưỡi ta giao triền, ngón tay móc lấy nhau, rằng sẽ chớ bao giờ lìa xa nữa.

    Có hai chú chim nọ trên lông tơ mềm mại
    Bảo rằng chúng sẽ ở cạnh nhau đến muôn đời
    Nhưng rồi một chú sẽ chẳng bao giờ rời khỏi nhành cây nọ
    Mặc những hứa hẹn vẩn vơ
    Đến tột cùng chỉ là dối trá

    Mọi thứ cuối cùng nhòe đi, tan biến. Mười dấu tay đẫm máu để lại vệt đỏ dài trên nền tuyết lạnh lùng trong kí ức xa vợi. Ở nơi đó, có một thầy trừ tà ngạo nghễ thầm yêu lấy một kẻ bắt hồn lươn lẹo. Và cũng ở nơi đó, táng thân gã đào vàng ngốc nghếch nếm mùi vị của tình yêu lần đầu trong cuộc đời.
    Hoa hồng vàng thơm ngát và tang tóc, rũ rượi dưới chân. Anh họa lại hình bóng mình thầm thương trộm nhớ, họa mãi vĩnh viễn chẳng thấy được hồn người. Bao nhiêu sắc màu, nào có thể đổi lấy một nụ cười tinh quái nữa Bàn tay lạnh áp lên đôi gò má hao gầy, ve vuốt một nỗi sầu bi lụy. Có kịp thốt lên đâu, lời yêu thương dang dở ấy

    Chẳng còn có thể nói ra ba chữ ta yêu người nữa rồi.

    Có hai chú chim nọ trên nhành cây
    Một vẫy vùng bay đi và kẻ ở lại...
    Tap to full screen .Repost is prohibited
    Let's send reactions!
    Replies from the creator

    related works