Recent Search
    You can send more Emoji when you create an account.
    Sign Up, Sign In

    Soodachi

    @Soodachi

    ☆quiet follow Send AirSkeb request Yell with Emoji 💖 👍 🎉 😍
    POIPOI 1

    Soodachi

    ☆quiet follow

    | white day | deuace | modern AU |

    (recommend to read on desktop for better translation)

    #デュエー
    da
    #듀스에이
    #듀에

    untitledCuối chiều, Deuce lê thân trở về căn trọ, mệt nhoài vì ca thi dài đằng đẵng cuối cùng cũng đã chấm dứt. Anh không còn hơi sức quan tâm đến việc kiểm tra lại đáp án trong mớ tài liệu ôn tập nữa, nếu là ngày trước thì anh đã vứt mình xuống giường ngay sau khi về đến trọ mà đánh một giấc cho đến quá trưa hôm sau rồi. Nhưng đó là một năm trước khi có một người dọn đến ở ghép với trọ của anh. Thứ duy nhất mà lúc này anh có thể nghĩ đến lại là không biết tên bạn cùng phòng đó có phải đợi cơm quá lâu rồi hay không. Từ dạo cậu con trai ấy suýt làm cháy căn trọ của cả hai, cậu đã không được phép vào bếp mà không có Deuce đứng bếp trước rồi.

    Căn trọ ngày trước chỉ có một mình chàng sinh viên Y khoa sinh hoạt từng yên bình biết bao cho tới khi nó được cậu sinh viên Khảo cổ học đến làm loạn (một cách chấp nhận được). Portgas D. Ace, một cái tên khí phách, cách sống của cậu ta cũng vì thế mà cũng hoang dã không kém. Với Deuce, có Ace sống cùng cảm giác khá giống với nuôi mèo vậy. Không ngày nào anh trở về mà thấy Ace no bụng cả, đều là cậu chờ anh về và hỏi han đủ thứ về anh trong lúc nấu nướng lẫn nghỉ ngơi. Điều đó lạ thay cũng khiến một ngày dài mệt mỏi của Deuce như tan biến trong phút chốc. Những bữa cơm vội vàng và nhạt toẹt sau giờ học từ đó cũng không tồn tại nữa. Mấy điều tốt đẹp nhỏ nhặt ấy đều là nhờ Ace mà nên, bảo Deuce không trót đem lòng cảm mến cũng khó.

    Thầm thương trộm nhớ cậu bạn cùng trọ là vậy, thế mà Deuce vẫn cố gắng giữ cho mình một bức ngăn giữa bản thân và cái quyết định nói rõ tiếng lòng anh đã chôn giữ bấy lâu. Ace quá tốt với Deuce, đến mức anh cảm thấy bản thân thảm hại của anh chẳng xứng với cái quyền đường đường chính chính đến với người con trai sáng tựa vầng dương này. Chỉ ở cùng Ace như thế này cũng đủ, Deuce chẳng dám đòi hỏi nhiều hơn. Mỗi ngày trên đường trở về căn trọ, anh đã luôn tự nhủ như thế, lòng mong đợi hình ảnh và âm giọng của Ace hồ hởi chào mừng anh về.

    “Tôi về rồi đây– Ace-”

    Anh không khỏi ngỡ ngàng. Nếu là những người trước đây, anh sẽ lập tức tỏ ra khó chịu ra mặt và cứng rắn yêu cầu người kia không được tự tiện dùng chung quần áo nhau rồi đấy chứ. Nhưng đây là… Ace trong tấm áo blouse trắng rộng rinh của Deuce. Cậu ở ngoài ban công căn trọ, dẫu không quá gần nhưng khi toàn thân còn nhuốm thêm sắc vàng rực của tàn dương chiều tà, tầm nhìn của Deuce hoàn toàn bị thu hút vào cậu.

    “D-Deuce Xin lỗi, tôi không–...”

    Ace còn đang bối rối nhìn anh như thể vừa bị bắt quả tang đang làm một chuyện gì đó đáng xấu hổ lắm, hại tên sinh viên Y khoa này trở nóng khắp lồng ngực ngay được. Anh không nỡ mắng cậu hay bắt cậu cởi ra ngay mới chết. Dù sao thì đó cũng là người mình thích, đột nhiên lại đang mặc đồ của mình trên người, Deuce có là người lý trí đến mấy cũng bị cảnh tượng này làm anh đứng chết trân ra.
    Người con trai tóc đen kia cũng đã đỏ ửng cả mặt ra trong lúc lắp bắp phân bua, rõ là cậu cũng đang xấu hổ chả kém. Trông thấy Deuce không nói nên lời như vậy càng làm Ace lúng túng thêm, cậu vội vã cởi tấm áo khoác ra để chạy đến anh và cố gắng đổi chủ đề bằng cách kéo Deuce đến khoe bữa tiệc nhỏ ở bàn ăn chung.

    “T-T-Tôi có mua đồ ăn tối. Hôm nay Deuce không cần phải nấu nướng gì nhiều đâu. Dù sao anh cũng mới đi thi về mà. Chúng ta…ăn mừng kỳ thi đã xong nhé. Nhé”

    Ace dở tệ trong việc đánh trống lảng khi cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà nói chuyện như mọi khi. Deuce nghĩ vậy trong khi nhìn xuống anh chàng khờ đang toát mồ hôi này mà không khỏi thở dài đầy khó xử. Nhưng chính Deuce cũng không dám nhắc đến cảnh tượng vừa nãy, biểu cảm đầy đánh giá của anh liền xuôi theo lời đề nghị vụng về của Ace mà chuyển chủ đề trò chuyện. Nếu cứ tiếp tục hỏi thêm tại sao Ace lại mặc áo của Deuce, anh sợ rằng chính mình sẽ tiếp tục thêm hy vọng hão huyền nữa. Một mình anh ôm lấy hình ảnh vừa nãy trong lòng là quá đủ.

    “Cũng đúng, tôi đã vật vã lên xuống mấy tuần qua vì kì thi chết dẫm này rồi. Phải ăn mừng chứ.”

    Suốt buổi tối ấy, từ lúc cả hai cùng dùng bữa cho đến lúc trở về giường riêng của nhau mà nằm rồi, cả Deuce và Ace đều vô cùng cố gắng không đề cập gì đến chuyện cái áo blouse. Dẫu vậy cả hai đều ngầm biết bản thân đêm nay sẽ khó ngủ đến thế nào khi không thể nói được những gì muốn nói ra. Rằng Deuce đã yêu cậu thêm xiết bao khi thấy cậu khoác trên mình áo khoác của anh, rằng Ace cũng trót mến thương hơi ấm của Deuce đến mức tìm đến những vật vương mùi của chàng sinh viên Y khoa này mà đắp lên mình trong lúc anh không ở bên Ace.

    Đêm đó, trong căn trọ của hai tên ngốc mới biết yêu, tên nào cũng mong cho ngày mai người kia tỉnh dậy sẽ quên vụ việc ở ban công ngày hôm nay.
    Tap to full screen .Repost is prohibited
    Let's send reactions!
    Replies from the creator

    related works

    recommended works